THÁNG CHÍN
MƯA DẦM
Tháng chín đón em bằng những cơn mưa không thấy nổi
mặt trời
Nhiều như nhạt nhòa em rơi ngày chia tay thuở
ấy
Chiều lắt lay, hàng cây se se gió
Nỗi nhớ dật dờ không biết nép vào đâu
Em chưa từng gọi niềm đau là kỹ niệm
Dẫu đã xa nhau anh thuộc về người khác
Đôi lúc phải biết nụ cười song hành cùng nước mắt
Khoảng trống sau tình yêu là bài học vỡ
lòng
Tháng chín mưa
dầm...chiếc lá rụng ngoài song
Tê tái ngủ vùi bị cơn mơ đánh thức
Dĩ vãng dội về từng cơn đau thắt ngực
Đêm- em chẳng thể tìm ra chỗ trọ cho
trái tim mình
Đã lâu rồi em quên cảm giác tựa vai anh
Quên khép rèm mi như thế nào để nụ hôn ghé xuống
Thèm lại một lần được hít căng mùi hương
ấm
Nhưng tự dối lòng... Thôi nhé...Chẳng cần
đâu...
Không có cổ tích nào để dành tặng cho
nhau
Ừ, em biết... và đã thôi chờ đợi
Dỗ lòng yên giữa chiều mưa dịu vợi
Dù nắng chẳng bao giờ còn chạm nổi trái
tim em...