8.3.16

Cả năm nay mình lâm vào cảnh bế tắc trong cuộc sống, chồng bị đột  quy nằm liệt nửa người, con thì còn nhỏ đang đi học, cuộc sống gia đình đang gặp khó khăn thật sự mình bế tắc rồi.

25.12.15


Cô Đơn


     Cô đơn là cho đi mà không có người nhận, là muốn nhận mà chẳng có ai cho. Cô đơn là chờ đợi, mà cái mình chờ đợi chẳng xảy đến. Như hai bờ sông nhìn nhau mà vẫn nghìn trùng cách xa bởi dòng sông, nên cô đơn là gần nhau mà vẫn cách biệt. Không phải cách biệt của không gian mà là cách biệt của cõi lòng. Bởi đó,người yêu có thể cô đơn ngay khi ở bên nhau.
Càng gần nhau mà vẫn cách biệt thì nỗi cô đơn càng cay nghiệt. Đã cay nghiệt mà vẫn phải gần nhau thì lại càng cô đơn hơn.
Người ta gần nhau mà vẫn có thể xa nhau, vì trong cuộc đời, mỗi người đều có hai thế giới. Thế giới riêng trong cõi lòng và thế giới ngoài xã hội. Thế giới tâm hồn sụp đổ thì thế giới bên ngoài thành hoang vắng, vô nghĩa. “ Lòng buồn cảnh có vui đâu bao giờ ”. Vì thế, người ta có thể cô đơn giữa đám đông. Cả vườn hoa chẳng có nghĩa gì nếu không có loài hoa người ta kiếm tìm. Người đưa thư trở thành thừa thãi nếu không có cánh thư người ta đang chờ mong. Chỉ một cánh hoa của lòng thôi cũng đủ làm cho cả khu đồi thành dễ thương. Chỉ một cánh thư thôi cũng đủ làm cho bầu trời xanh thăm thẳm. Làm gì còn cô đơn nữa nếu đã có bắt gặp
Người ta cô đơn khi thấy quanh mình chỉ là những dòng sông lững lờ, chỉ là những con nước thờ ơ. Người ta có thể cô đơn vì không đến được với người khác. Người ta cũng có thể cô đơn vì người khác không muốn đến với mình. Cô đơn nào thì cũng là một hải đảo. Nhưng nỗi cô đơn bị người khác hờ hững thì cay đắng hơn. Khi tự mình không bước tới thì người ta cũng có thể tự mình bước ra khỏi hàng rào cô đơn đó. Còn nỗi cô đơn bị người khác thờ ơ thì đưa người ta vào nỗi buồn mà có khi đau đớn hơn tù đầy, có khi u ám hơn sự chết, vì đây là nỗi cô đơn muốn chạy trốn mà chẳng trốn chạy được. Tôi thương, nhưng người khác có thương tôi không đấy là tự do của họ. Cho đi phần đời của mình mà không được đáp trả vì thế mới có xót xa.
Chỉ có ai đã cô đơn mới có thể hiểu nỗi buồn, mới thấy cái hoang dại trong cuộc đời của kẻ cô đơn như ta .
Người ta đi tìm chân trời mới, lòng sao lại buồn, hay ta buồn cho ta, cho nỗi cô đơn giữa rừng người nơi thành thị náo nhiệt này …
Cô đơn – cảm giác không thể gọi thành tên. Một mình bước trên đường. Dòng người ồn ào nhưng ta chỉ lẳng lặng tiến về phía trước.
Cô đơn là khi một mình trên bờ cát rộng, lắng nghe biển đêm hát khúc nhạc ì ầm. Chân trời thì xa đấy, nhưng chốn nào dành cho ta?
Một mình thả bộ trên biển, nghe gió thốc vào lòng lạnh ngắt. Thèm có ai đó để ôm choàng lấy trong lúc này. Nhưng ngoảnh đi ngoải lại chỉ thấy ta và bóng của ta in dài trên bờ cát, và những dấu chân lặng lẽ ở lại khi ta bước qua. Ta biết mình cô đơn
Cô đơn là khi một mình lang thang trong mưa. Một mình khóc, cố để mưa xua đi những giọt nước mắt. Ừ thì khóc đi để ngày mai ta sống vững vàng hơn.
Cô đơn để biết cảm ơn cuộc sống đã mang cho mình những người bạn …


20.9.15


MỘT CHÚT THÔI !


Đã qua rồi mùa thu phải không anh ?
Làn gió nhẹ hạt mưa về rải rác
Thu mang đi trời xanh và tiếng hát 

Khúc giao mùa sương lạnh tiết đầu đông


Gió mơ màng lơ lửng giữa tầng không
Đêm se thắt chênh vênh làn mây tím
Em lơ ngơ về khung trời kỷ niệm 
Lòng đượm buồn len lỏi  thấm qua tim

Anh có còn một chút của riêng em ?
Một chút thôi ! Nồng nàn thêm nỗi nhớ
Chỉ một chút ... Cõi lòng thôi vụn vỡ
Chút .... Lặng thầm sao nỡ vội lìa xa ?

Thu sắp tàn nhàn nhạt nắng kiêu sa
Đông lạnh lẽo vầng trăng như trễ hẹn 
Em không trách anh mang chùm dấu lặng
Mong từng ngày giọt đắng sẽ tàn phai


20/9/2015

27.8.14

ĐÒ CHIỀU


Đò chiều xuôi nước trôi biền biệt
Bến vắng chờ mong mấy thu rồi
Trăng tròn trăng khuyết bao mùa nhớ...
Tóc đã thay màu ...tuyết bạc sương

Theo dòng nước cuốn đời nghiệt ngã
Đò vẫn xuôi chèo dưới nắng mưa
Hay đời vùi dập trong sóng lớn
Tan nát đời hoa...một kiếp người

Bến buồn...bến nhớ...con đò nhỏ !
Hoài mong...mơ tưởng ...khúc tương phùng
Dù bao nghiệt ngã trong giông tố
Đò ơi! Xin nhớ bến vẫn chờ.....

10.8.14


Hình ảnh


VU LAN




Khi hơi Thu dừng chân trước ngõ, sớm trở về đem theo những cơn gió mát êm dịu, sau những ngày bị hâm nóng vì thời tiết. Có một cái gì đó làm cho mọi người bâng khuâng, vương vấn. Không phải vì những cánh mây bay thênh thang trên bầu trời, không phải vì tình cảm mông lung, lãng mạn, cũng không phải do những chất Thu vàng nhã nhặn, chuyển mình, khẽ nói…mà là chất ngọt êm ái, dịu dàng của tình cha mẹ.


Vâng, mùa Vu Lan Báo hiếu trở về, đang có mặt.


Là con người, có cội có nguồn, có tổ tiên, có ông bà, cha mẹ v.v..và càng văn minh, trưởng thành …thì ý thức về cội nguồn càng tô đậm nét trong tâm tưởng. Cho nên, mỗi lần cảm thấy hơi dáng của Mùa Vu Lan- thì lòng chúng ta lại chợt dấy lên những bồi hồi, xúc động. nhớ về Cha, Mẹ!!!

Bông hồng cài áo đã tự nhiên trở thành biểu trưng của Mùa Báo hiếu Vu Lan, vì đó là cái Đẹp nhân bản, vô giá.


Nếu cha mẹ còn thì chúng ta hãnh diện được cài bông hồng đỏ, còn nếu như cha hoặc mẹ mất thì phải đau đớn, xót xa nhận cài bông hồng trắng.

Xin cầu chúc cho những ai diễm phúc được còn Cha Mẹ một mùa vu Lan an vui và hạnh phúc .