5.1.13


TÔI SỢ LẮM RỒI

Tôi sợ lắm, ôi cảnh nắng tàn,
Gió Thu thấm lạnh mảnh hồn tan,
Cho lòng nhung nhớ... thêm nhung nhớ…
Một thoáng hương đưa... cũng ngỡ ngàng...

Từng giọt mưa buồn bên mái hiên,
Mưa Thu dai dẳng nặng ưu phiền,
Giọt sầu cô phụ già thêm tuổi,
Cay đắng lòng ai với nỗi riêng!

Tôi sợ chiều Thu rớt dịu dàng,
Mình tôi ngơ ngẩn giữa đồi hoang,
Trông về quê bạn sầu giăng phủ,
Một đám mây trôi bạt cuối ngàn...

Người ở phương nào? Tôi ở đây!
Sương Thu thấm lạnh ướt vai gầy,
Và từng đêm xuống trăng mờ ảo...
Tôi vẫn là tôi của đọa đày!

Tôi sợ lắm rồi... mỗi ánh sao,
Hồn Thu chết lặng nỗi hư hao,
Lệ sầu chan chứa... lòng khô cạn,
Khóc tiễn người đi từ độ nào!
ST

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét