4.7.13

BỐN NGỌN NẾN




                 Câu chuyện về 4 ngọn nến   
Trong phòng tối có 4 ngọn nến đang cháy. Xung quanh thật yên tỉnh đến mức người ta có thể nghe thấy tiếng thì thầm của chúng.
Ngọn nến thứ nhất cất tiếng than vãn:
“Ta là biểu tượng của sự thanh bình, hòa thuận.
Thế nhưng ngày nay điều đó thật chênh vênh, thế giới hiếm khi im tiếng súng, người với người thậm chí vợ chồng, anh em trong 1 nhà cũng còn hằn học nhau. Ta vô cùng thất vọng vì thấy mình vô nghĩa. Thế rồi ngọn nến leo lét mờ dần cho đến khi tắt hoàn toàn”
Ngọn nến thứ 2 vừa lắc lư vừa kể lễ:
“Ta là ánh sáng của niềm tin, thế nhưng dạo này ta dường như là một kẻ thừa bãi, một món hàng xa xỉ. Biết bao người chỉ biết chạy theo lối sống thực dụng ko cần đến niềm tin nữa, ta hóa ra vô ích mà”.
Nói rồi ngọn nến từ từ tắt.
“Ta là ngọn nến lữa của tình yêu”  Ngọn nến thứ 3 hiu  hắt nói…Nhưng ta ko còn đủ sức tỏa sáng nữa. Người ta gạt ta ra bên lề ko còn coi trọng giá trị của ta. Cứ nhìn thế giới mà xem, không  thiếu kẻ quên luôn cả tình yêu đối với những người ruột thịt của  mình. Ta trở nên vô dụng.”
Dứt lời phẫn nộ ngọn lữa vụt tắt.
Căn phòng trở nên tối tăm, lạnh lẻo. Chỉ còn một ngọn nến nằm ở góc xa vẫn tiếp tục tỏa sáng, nhấp nháy như ngôi sao lẻ loi, cô đơn giữa bầu trời đêm âm u. Bổng chợt cô bé vào phòng. Thấy 3 ngọn nến bị tắt, cô bé òa khóc:
“Tại sao các bạn không  tiếp tục tỏa sáng nữa? Cuộc sống này luôn cần đến các bạn.”
Ngọn nến thứ 4 lên tiếng:
“Đừng lo cô bé! Khi tôi còn cháy thì có thể thắp sáng lại ba ngọn nến kia. Bởi!...Bởi vì tôi là hy vọng.”
HY VỌNG
Lau những giọt nước mắt còn đọng lại. Cô bé lần lượt thắp lại những ngọn nến vừa tắt!!!
Đừng quên hy vọng, sự hy vọng cho bạn sức mạnh ngay khi bạn đang bị bỏ rơi.
Nguyên tắc để thành công:
1.Suy nghĩ          Tích cực
2,Cảm nhận         Say mê
3. Hành động      Kiên trì
Thành công sẽ đến.
Chúc các bạn luôn  thắp sáng 4 ngọn nến này nhé. Cho dù 3 ngọn nến tắt đi nhưng bạn không  được để ngọn nến hy vọng vụt tắt đi!!!
Chúc các bạn thành công!
 SƯU TẦM

24.6.13

MƯA TRÁI MÙA



https://lh5.googleusercontent.com/-Ll2VhaiV6l8/UcVXQeaUUKI/AAAAAAAAIy0/690kuhFxAqw/w506-h375-o/MO+CUA+DON+THUONG+YEU.gif MƯA TRÁI MÙA        
    Đó là một câu hỏi khó và chỉ có thể có lời kết khi mà mọi việc đã qua đi khi đó câu trả lời có thể là một viên chocolate dịu ngọt, thơm lừng nhưng cũng có thể là một trái đắng nuốt rồi vẫn đắng môi. Trời đổ cơm mưa trái mùa khiến mọi thứ xáo trộn, nắng ráo chuyển sang mưa dầm một cách kỳ lạ và   rồi      nó cũng mang cho ta những cảm xúc vụn vặt với những suy nghĩ dài mà ta luôn mang trong đầu. Phải chăng cũng giống như mưa ào ào và xối xã cuốn phăn đi những thứ đang hiện hữu trong những ngày nắng cháy? Đã lâu rồi mới lại nghe tiếng mưa rơi  rì rào ngoài cửa sổ, đã lâu rồi mới có thể ngửi thấy mùi của mưa và cũng đã lâu rồi ta lại cảm nhận mưa vẫn nồng nàn với ta như những ngày đầu tiên ấy.
        Tại sao cứ sống mãi trong hoài niệm và quá khứ, để rồi khi thời gian cứ mãi trôi qua một cách lãng phí thì ta lại thấy tiếc nuối những ngày tháng đã qua. Cố làm mọi cách cũng không thể nào quay ngược lại được nó. Tất cả mọi thứ đã qua từ rất lầu rồi, cũng không còn tác động mạnh với những cảm xúc ấy, thế nhưng nó như cơn mưa trái mùa thi thoảng lại làm một trận bất ngờ để ta phải nhớ phải hoài niệm về ngày ấy. Cái ngày mà hai mái đầu trần đội mưa qua từng con phố để rồi thét lên những tiếng yêu thương giữa mưa rào và gió thổi rồi cười nói rôm rã trong màng mưa. Mĩm cười với những kỹ niệm của quá khứ khi mà giờ đây mọi thứ đã thay đổi rất nhiều xóa đi những yêu thương ấy, để chỉ còn ta đứng bên khung cửa sổ lắng nghe tiếng mưa rơi. Hôm nay là như thế rồi ngày mai thì sẽ ra sao với những bộn bề lo toang trong cuộc sống, trên con đường  ta  đi qua dù có gặp nhiều may rủi và không ít tổn thương nhưng ta vẩn luôn mỉm cười với nó vì đoạn đường  này ta đã lở đi qua.     
         Cất đi những suy nghĩ ngắn dài ấy vào trong tim để cảm nhận tiếp cuộc sống mà mình đang có. Mỗi ngày khi bắt đầu sẽ là một nụ cười và khi kết thúc cũng sẽ là một nụ cười tươi không toan tính. Đôi lúc mọi chuyện đến rồi đi như những cơn mưa trái mùa nó lăng tăng đôi chút cảm xúc để rồi vội vã vụt đi như chưa hề bắt đầu. Vậy đó nên ta cứ tập thích nghi với những thay đổi ấy để lớn mạnh và phát triển, không tin quá nhiều vào số phận bởi nó có thể thay đổi vì một yếu tố nào đó hoặc giả nó cũng có thể do ta mà thay đổi. Không biết trước điều gì thế nên hãy cứ sống vui sống đẹp cho hôm nay và mĩm cười dù bất cứ chuyện gì xảy ra dù lớn hay nhỏ.Cảm xúc ấy rồi cũng như cơn mưa trái mùa kia đến rồi lại đi,ồn ào để rồi thinh lặng trong màng đêm dài khi cơn mưa vừa dứt.

12.6.13

Biết rẽ về đâu????????



LẠC BƯỚC  ĐÔI ĐƯỜNG

Mình ta lạc bước giữa đôi đường
Một người yêu quý, một người thương
Một ôm sầu nhớ, một người mến
Một ở trong lòng, một vấn vương...

Một đã thầm yêu, đã thầm thương
Tình cảm đã trao chẳng bình thường
Nhưng mà người đã bên người khác
Mộng đẹp bên người tựa khói sương...

Một kia cũng chẳng phải bình thường
Bạn thân lâu cũng hóa thành thương
Lại rất quan tâm và chia sẻ
Năm tháng qua dần cũng vấn vương...

Giờ đứng ở đây giữa đôi đường
Mờ mờ, ảo ảo giữa màn sương
Rẽ trái hay lòng nên rẽ phải
Biết chọn gì đây hỡi người thương?

5.6.13

Thư tình

Thư tình tuổi 90 ... com-img

Cụ ông viết thư cho cụ bà ở cái tuổi gần đất xa trời.

Anh ngồi bấu tay vào thành giường nhìn ra ngoài trời. Hình như mưa. Mắt anh mấy ngày nay thấy nắng loà nhoà lại tưởng mưa, thấy mưa thì nhìn như đang nắng xuống. Thằng chắt nội nói, mắt cụ nhìn không rõ nữa, cụ đi đâu để cháu dắt. Nó nói thật em nhỉ, nhưng mình cần gì nó dắt, ví thử có em đến ngoài ngõ kia, anh nhìn thấy rõ mồn một.

Anh vẫn khoẻ. Mỗi ngày các cháu nó cho ăn năm bữa, mỗi bữa một bát cháo đã nát nhừ. Anh chỉ dám viết thư cho em mà không dám gọi điện vì tiếng của anh nói em chỉ có thể nghe như tiếng rừng phi lao xào xạc.

Sáng nào anh cũng đi thể dục, đi từ mép giường ra tới bậc cửa sổ, vị chi là bốn bước. Bốn bước mà đi mất hai giờ, mồ hôi đổ vã ra, sảng khoái ghê!

Nay con cháu đông rồi, anh không phải đánh máy như ngày xửa ngày xưa nữa, các cháu giúp ông. Nhưng khi viết thư cho em, anh phải tự đánh máy lấy. Thư này anh viết từ mùa hè, giữa hè, đến đúng mùa đông thì xong, mỗi ngày anh viết quần quật được hai dòng. Ngày nào viết đến ba dòng thì phải truyền một lọ đạm.

Nhớ cách đây chừng 50 năm em nhỉ, chúng mình chạy ào ào trên bãi biển. Em thì lúc nào cũng hét lên: Thích quá cơ! Còn anh thì chạy theo sau nhìn em, thấy đôi chân em trắng loáng trong ánh chiều hoàng hôn ở bãi biển mà nhớ mãi. Giờ vẫn nhớ đấy. Hôm rồi, nhớ em quá bảo đứa cháu nó đưa ra biển. Định nhấc chân bước, định hổn hển nhắc lại lời em nói, thích quá cơ, nhưng suýt nữa người anh đổ chúi xuống vì gió biển thổi.

Nhận được tin em đã hết ốm, đã ăn được mỗi bữa năm thìa cháo bột mà mừng quá. Ăn năm thìa là tốt rồi, ăn nhiều quá không nên em ạ. Anh khoẻ thế này mà chỉ ăn bốn thìa thôi là thấy no căng. Nhớ ngày xửa ngày xưa vẫn thích ăn cơm nguội với nước cá kho. Vừa rồi, tự dưng thèm cơm nguội cá kho, ăn một chút thôi mà miệng anh như ăn phải đá hộc, đau tê tái.

Anh nhắc nhé, nếu ngoài trời có gió là em không được ra ngoài. Hôm qua, mấy đứa cháu bảo ông ơi, ra sân hóng mát, gió nồm mát lắm ông ạ. Theo chân nó vừa ra tới sân, ngọn gió nồm suýt thổi anh bay lên nóc nhà, may có hai thằng cháu giữ chặt.

Sắp tới ngày sinh nhật em nhỉ? Thế là em đã tròn tuổi 80. Hôm đó anh sẽ cố gắng điện thoại. Nhưng anh nói trước, nếu em nghe tiếng xào xào tức là anh nói rằng em đấy hả. Khi nghe tiếng thùm thùm tức là anh đang chúc em sinh nhật vui vẻ. Đến khi nghe tiếng phù phù nhiều lần là anh đang hôn em.

Nhớ hồi ấy, anh đưa hai tay lên nhấc bổng em quay mấy vòng giữa trời, em cười rất to. Giờ anh nhìn lại đôi tay mình, hình như tay ai, nhìn rất tội. Hôm qua anh cố nhấc con búp bê bé tý lên cao mà nghe tiếng xương cốt kêu răng rắc, sợ quá nên thôi.

Em ngủ ngon không ? Anh chợp mắt từ chập tối. đến khoảng 9 giờ là dậy, ngồi, nhìn ra trời đêm. Mấy đứa cháu nói ông ngủ ít quá. Anh bảo, thì đến khi ông ra đi, xuống đất, ông ngủ cả ngày lo gì.

Thỉnh thoảng, anh vẫn mở máy tính, xem lại mấy bài viết trên blog hồi ấy, thấy rất vui. Chắc giờ mấy ông, mấy bà blogger cũng không còn mấy ai nữa, lâu chẳng thấy ai vào blog nữa. Lũ cháu hỏi, ông ơi, blog là gì. Chúng nó bây giờ chẳng có blog. Ngồi bô đi ị mà vẫn có màn hình máy tính ở miệng bô, thích thật. Thời buổi giờ hiện đại quá, mình chẳng biết gì. Nhà anh, có cái máy giặt, con cháu nó đi làm, điều khiển từ xa, điều khiển cả rôbốt. Anh ngồi, rôbốt nó đến, nó cởi áo anh ra, nó gội đầu cho anh, tắm táp, rồi còn mang áo quần đi giặt. Lũ trẻ bây giờ yêu nhau cũng nhờ rôbốt làm hộ. Máy chữ không cần đánh, muốn viết gì, chỉ cần đọc là máy tính tự gõ chữ. Nhưng tiếng anh phì phèo quá nên máy chữ nó đánh sai hết cả. Ai đời anhviết, em ơi, anh nhớ em lắm nhưng vì miệng anh móm mém phì phò nên máy nó nghe không rõ, nó đánh thành: Phem phơi, phanh phớ phem phắm. Thế mới bực!

Anh không muốn gọi em là bà. Cứ gọi nhau bằng anh, bằng em thế nghe ngọt ngào. Hai ngày nữa anh tròn 90 tuổi. Anh đợi thư em. Mà nếu không gửi được thư thì bảo rôbốt nó mang thư đến cho anh em nhé.

Anh dừng bút.

PS - Thằ ng chắt nội đang mang chén cháo bột đến để cho anh ăn. Chúc em ngủ ngon nhé. Nhớ đừng ra gió!
Êu em !!!!!

PS: anh viết chữ to như thế này để em+anh đọc cho rõ
                         Bài này mình ST mời các bạn đọc cho vui.

28.5.13

MẢNH GHÉP




952684a88444aa97efde85clx6.gif       Người ta hay nói mỗi người là một mảnh ghép, suốt đời đi tìm một nửa phù hợp với mình và có thể cả đời không gặp được. Nhưng tôi không cho là như thế. Cuộc đời đâu chỉ đơn giản giống như bức tranh 2 chiều hay bộ đồ chơi ghép hình mà mỗi mảnh được thiết kế sao cho chỉ vừa khít với một mảnh khác? Mỗi cá nhân chúng ta đều đặc biệt và cũng đều tầm thường, có cả mặt xù xì và mặt nhẵn bóng, bất kì miếng nào cũng có thể ghép với nhau tạo thành 1 khối, dù cho 2 mảnh ghép giống hệt nhau chỉ cần cách ghép khác đi 1 chút là tất cả sẽ thay hình đổi dạng. Trong cuộc sống này cũng vậy, chẳng có ai không phải cố gắng chút nào mà đã tuyệt đối hòa hợp với nhau; cũng chẳng có ai không thể thay đổi mình. Chúng ta lựa chọn thứ mình cần. Sống vì nhau, gọt giũa nhau và bù đắp cho nhau. Đừng mải mê mơ mộng về một nửa hoàn hảo chẳng hề có thật. Cái khó không phải là đi tìm một mảnh ghép hoàn hảo, mà là phải lựa chọn giữa quá nhiều mảnh có thể ghép với mình và tìm ra cách ghép tốt nhất.



       Bất kì mối quan hệ nào trong cuộc sống này, chẳng ai có nghĩa vụ phải chịu đựng ai cả, dù nhân danh tình yêu thương đi nữa. Yêu thương ai đó ko phải dẹp bỏ hay phải hạ thấp cái tôi của mình, mà là coi trọng mối quan hệ hơn sự ích kỉ cá nhân hay cơn tự ái nhất thời, để có vừa đủ chỗ cho những cái tôi đó vui vẻ sống. Thông cảm cho nhau và chấp nhận nhau, cần có nhau trong đời... bất kể là kim cương hay đá cuội... Hãy để trái tim mình tự nhiên và dịu nhẹ để yêu thương Đừng bao giờ nghĩ rằng mình vì yêu mà đang phải chịu đựng ai đó, hay như nhiều người than vãn "chắc kiếp trước mắc nợ nhau..." Có lẽ là như vậy, nhưng lúc nào bạn cũng có những lựa chọn cơ mà. Những gì cuộc đời cho ta ta không  thể cưỡng lại . Nhưng tâm có an hay không là do chính bản thân mình. Tôi chúc cho những người đang dằn vặt giữa tiếp tục và dừng lại, níu kéo và buông tay... Dù quyết định thế nào, chúc các bạn không  còn cảm giác phải chịu đựng 1người mình yêu thương nữa, vì nó sẽ giết chết tình cảm  một sớm.  một chiều.

4.5.13

Mưa Đầu Mùa




Những cơn mưa thường mang đến cho người ta nhiều cảm xúc. Thường thì buồn nhiều hơn vui. Nước mưa được ví như nước mắt của ông Trời
     Lúc nhỏ tôi rất thích những cơn mưa rỉ rả nhìn hạt mưa rơi thú vị vô cùng, lúc đó chúng tôi thường tụ tập lại một góc nào đó để phím chuyện trên trời, dưới đất, mưa thường làm cho người ta nhớ về những kỷ niệm vui có , buồn cũng có


Nhìn trời mưa mà lại có cảm xúc buồn man mác… nhớ một cái gì đó…mà cũng không biết nhớ hay chờ đợi  một điều gì nửa.

Mưa mang lai cho người ta nhiều suy nghĩ nhất là những lúc buồn và cô đơn. Mưa thật đẹp và vô cùng lãng mạn… nhưng sao mình vẩn thấy buồn chi lạ.

Mình thích mưa từ lúc nào cũng không biết nửa vì những hạt mưa cũng giống như những giọt nước mắt rơi rơi, khi buồn thì khóc , khóc rồi nổi buồn cũng được  vơi đi phần nào…cũng như mưa sẻ cuốn trôi đi hết bụi đường

Mưa rồi cũng tạnh nhưng cơn mưa trong lòng mình thì không bao giờ tạnh nó nặng nề, day dẳng

19.4.13

Quên-Nhớ


NHỚ HAY QUÊN ???
..............

có những lúc ta vô tình không nhớ
Hoặc cố tình không nhớ để mau quên
Lòng nhủ lòng nhưng tim hoài trăn trở
Phải có gì để nhớ mới mong quên?...
Tình chúng ta như gió ngàn khe khẽ
Chợt thoáng về rung nhẹ trái tim côi
Muốn chạy trốn nhưng bàn chân có lẽ
Vẫn luyến lưu nên nhịp bước bồi hồi
Ta vẫn đứng bên đời nhau le lói
Dẫu mộng đầu mơ dệt khúc trăm năm
Chữ duyên phận khiến lòng ta đau nhói
Nên tình theo hơi thở chết âm thầm...
Ta vẫn  thế, vẫn vỗ về cuộc sống
Vẫn ru hời trong cõi  nhớ miên man
Thời gian nhé xóa mờ đi hình bóng
Cuộc tình xưa thôi bỏ lại bên đường...!!!