19.4.19
8.3.16
25.12.15
Cô Đơn
Cô đơn là cho đi mà không có người nhận, là muốn nhận mà chẳng có ai cho. Cô đơn là chờ đợi, mà cái mình chờ đợi chẳng xảy đến. Như hai bờ sông nhìn nhau mà vẫn nghìn trùng cách xa bởi dòng sông, nên cô đơn là gần nhau mà vẫn cách biệt. Không phải cách biệt của không gian mà là cách biệt của cõi lòng. Bởi đó,người yêu có thể cô đơn ngay khi ở bên nhau.
Càng gần nhau mà vẫn cách biệt thì nỗi cô đơn càng cay nghiệt. Đã cay nghiệt mà vẫn phải gần nhau thì lại càng cô đơn hơn.
Càng gần nhau mà vẫn cách biệt thì nỗi cô đơn càng cay nghiệt. Đã cay nghiệt mà vẫn phải gần nhau thì lại càng cô đơn hơn.
Người ta gần nhau mà vẫn có thể xa nhau, vì trong cuộc đời, mỗi người đều có hai thế giới. Thế giới riêng trong cõi lòng và thế giới ngoài xã hội. Thế giới tâm hồn sụp đổ thì thế giới bên ngoài thành hoang vắng, vô nghĩa. “ Lòng buồn cảnh có vui đâu bao giờ ”. Vì thế, người ta có thể cô đơn giữa đám đông. Cả vườn hoa chẳng có nghĩa gì nếu không có loài hoa người ta kiếm tìm. Người đưa thư trở thành thừa thãi nếu không có cánh thư người ta đang chờ mong. Chỉ một cánh hoa của lòng thôi cũng đủ làm cho cả khu đồi thành dễ thương. Chỉ một cánh thư thôi cũng đủ làm cho bầu trời xanh thăm thẳm. Làm gì còn cô đơn nữa nếu đã có bắt gặp
Người ta cô đơn khi thấy quanh mình chỉ là những dòng sông lững lờ, chỉ là những con nước thờ ơ. Người ta có thể cô đơn vì không đến được với người khác. Người ta cũng có thể cô đơn vì người khác không muốn đến với mình. Cô đơn nào thì cũng là một hải đảo. Nhưng nỗi cô đơn bị người khác hờ hững thì cay đắng hơn. Khi tự mình không bước tới thì người ta cũng có thể tự mình bước ra khỏi hàng rào cô đơn đó. Còn nỗi cô đơn bị người khác thờ ơ thì đưa người ta vào nỗi buồn mà có khi đau đớn hơn tù đầy, có khi u ám hơn sự chết, vì đây là nỗi cô đơn muốn chạy trốn mà chẳng trốn chạy được. Tôi thương, nhưng người khác có thương tôi không đấy là tự do của họ. Cho đi phần đời của mình mà không được đáp trả vì thế mới có xót xa.
Chỉ có ai đã cô đơn mới có thể hiểu nỗi buồn, mới thấy cái hoang dại trong cuộc đời của kẻ cô đơn như ta .
Người ta đi tìm chân trời mới, lòng sao lại buồn, hay ta buồn cho ta, cho nỗi cô đơn giữa rừng người nơi thành thị náo nhiệt này …
Cô đơn – cảm giác không thể gọi thành tên. Một mình bước trên đường. Dòng người ồn ào nhưng ta chỉ lẳng lặng tiến về phía trước.
Cô đơn là khi một mình trên bờ cát rộng, lắng nghe biển đêm hát khúc nhạc ì ầm. Chân trời thì xa đấy, nhưng chốn nào dành cho ta?
Một mình thả bộ trên biển, nghe gió thốc vào lòng lạnh ngắt. Thèm có ai đó để ôm choàng lấy trong lúc này. Nhưng ngoảnh đi ngoải lại chỉ thấy ta và bóng của ta in dài trên bờ cát, và những dấu chân lặng lẽ ở lại khi ta bước qua. Ta biết mình cô đơn
Cô đơn là khi một mình lang thang trong mưa. Một mình khóc, cố để mưa xua đi những giọt nước mắt. Ừ thì khóc đi để ngày mai ta sống vững vàng hơn.
Cô đơn để biết cảm ơn cuộc sống đã mang cho mình những người bạn …
Người ta cô đơn khi thấy quanh mình chỉ là những dòng sông lững lờ, chỉ là những con nước thờ ơ. Người ta có thể cô đơn vì không đến được với người khác. Người ta cũng có thể cô đơn vì người khác không muốn đến với mình. Cô đơn nào thì cũng là một hải đảo. Nhưng nỗi cô đơn bị người khác hờ hững thì cay đắng hơn. Khi tự mình không bước tới thì người ta cũng có thể tự mình bước ra khỏi hàng rào cô đơn đó. Còn nỗi cô đơn bị người khác thờ ơ thì đưa người ta vào nỗi buồn mà có khi đau đớn hơn tù đầy, có khi u ám hơn sự chết, vì đây là nỗi cô đơn muốn chạy trốn mà chẳng trốn chạy được. Tôi thương, nhưng người khác có thương tôi không đấy là tự do của họ. Cho đi phần đời của mình mà không được đáp trả vì thế mới có xót xa.
Chỉ có ai đã cô đơn mới có thể hiểu nỗi buồn, mới thấy cái hoang dại trong cuộc đời của kẻ cô đơn như ta .
Người ta đi tìm chân trời mới, lòng sao lại buồn, hay ta buồn cho ta, cho nỗi cô đơn giữa rừng người nơi thành thị náo nhiệt này …
Cô đơn – cảm giác không thể gọi thành tên. Một mình bước trên đường. Dòng người ồn ào nhưng ta chỉ lẳng lặng tiến về phía trước.
Cô đơn là khi một mình trên bờ cát rộng, lắng nghe biển đêm hát khúc nhạc ì ầm. Chân trời thì xa đấy, nhưng chốn nào dành cho ta?
Một mình thả bộ trên biển, nghe gió thốc vào lòng lạnh ngắt. Thèm có ai đó để ôm choàng lấy trong lúc này. Nhưng ngoảnh đi ngoải lại chỉ thấy ta và bóng của ta in dài trên bờ cát, và những dấu chân lặng lẽ ở lại khi ta bước qua. Ta biết mình cô đơn
Cô đơn là khi một mình lang thang trong mưa. Một mình khóc, cố để mưa xua đi những giọt nước mắt. Ừ thì khóc đi để ngày mai ta sống vững vàng hơn.
Cô đơn để biết cảm ơn cuộc sống đã mang cho mình những người bạn …
20.9.15
MỘT CHÚT THÔI !
Đã qua rồi mùa thu phải không anh ?
Làn gió nhẹ hạt mưa về rải rác
Thu mang đi trời xanh và tiếng hát
Khúc giao mùa sương lạnh tiết đầu đông
Gió mơ màng lơ lửng giữa tầng không
Đêm se thắt chênh vênh làn mây tím
Em lơ ngơ về khung trời kỷ niệm
Lòng đượm buồn len lỏi thấm qua tim
Anh có còn một chút của riêng em ?
Một chút thôi ! Nồng nàn thêm nỗi nhớ
Chỉ một chút ... Cõi lòng thôi vụn vỡ
Chút .... Lặng thầm sao nỡ vội lìa xa ?
Thu sắp tàn nhàn nhạt nắng kiêu sa
Đông lạnh lẽo vầng trăng như trễ hẹn
Em không trách anh mang chùm dấu lặng
Mong từng ngày giọt đắng sẽ tàn phai
20/9/2015
27.8.14
ĐÒ CHIỀU
Đò chiều xuôi nước trôi biền biệt
Bến vắng chờ mong mấy thu rồi
Trăng tròn trăng khuyết bao mùa nhớ...
Tóc đã thay màu ...tuyết bạc sương
Theo dòng nước cuốn đời nghiệt ngã
Đò vẫn xuôi chèo dưới nắng mưa
Hay đời vùi dập trong sóng lớn
Tan nát đời hoa...một kiếp người
Bến buồn...bến nhớ...con đò nhỏ !
Hoài mong...mơ tưởng ...khúc tương phùng
Dù bao nghiệt ngã trong giông tố
Đò ơi! Xin nhớ bến vẫn chờ.....
10.8.14

VU LAN
Khi hơi Thu dừng chân trước ngõ, sớm trở về đem theo những cơn gió mát êm dịu, sau những ngày bị hâm nóng vì thời tiết. Có một cái gì đó làm cho mọi người bâng khuâng, vương vấn. Không phải vì những cánh mây bay thênh thang trên bầu trời, không phải vì tình cảm mông lung, lãng mạn, cũng không phải do những chất Thu vàng nhã nhặn, chuyển mình, khẽ nói…mà là chất ngọt êm ái, dịu dàng của tình cha mẹ.
Vâng, mùa Vu Lan Báo hiếu trở về, đang có mặt.
Là con người, có cội có nguồn, có tổ tiên, có ông bà, cha mẹ v.v..và càng văn minh, trưởng thành …thì ý thức về cội nguồn càng tô đậm nét trong tâm tưởng. Cho nên, mỗi lần cảm thấy hơi dáng của Mùa Vu Lan- thì lòng chúng ta lại chợt dấy lên những bồi hồi, xúc động. nhớ về Cha, Mẹ!!!
Bông hồng cài áo đã tự nhiên trở thành biểu trưng của Mùa Báo hiếu Vu Lan, vì đó là cái Đẹp nhân bản, vô giá.
Nếu cha mẹ còn thì chúng ta hãnh diện được cài bông hồng đỏ, còn nếu như cha hoặc mẹ mất thì phải đau đớn, xót xa nhận cài bông hồng trắng.
Xin cầu chúc cho những ai diễm phúc được còn Cha Mẹ một mùa vu Lan an vui và hạnh phúc .
19.4.14
MƯA
MƯA !!!!
Cơn mưa chợt đến chợt đi theo lẽ tự nhiên như chính con người ta cũng vậy. Cũng đến lúc chúng ta rời xa vòng tay bố mẹ, rời xa vòng tay ấm áp chở che để bước tiếp trên chính con đường phía trước.Thế là những tiếng lộp độp trên mái nhà cũng báo hiệu mùa hè đang đến rồi đấy. Đêm qua mưa to lắm, lâu rồi mới có cái cảm giác nằm trong đêm mà nghe cái tiếng mưa ngoài kia. Nó cũng giống như đã lâu lắm rồi mới nằm nghe cái suy nghĩ trải lòng của chính bản thân mình. Một cảm giác nhẹ nhàng, yên bình mà đầy sâu lắng. thằng con trai nhí nhéo bên tai thích quá, làm trái tim này lại bồi hồi xúc động nhớ về tuổi thơ vô tư, hồn nhiên không bao giờ biết lo nghĩ về ngày mai ra sao, chỉ biết rằng lúc đó nó là con bé hạnh phúc nhất. Rồi chợt nhìn lại không biết bao nhiêu mùa mưa đã đi qua . Và giờ đây con bé ngày xưa đã trưởng thành và đang già đi vì mái tóc ngã hai màu, đang đón những cơn mưa đó một mình nơi thành phố thân thuộc này có đôi lúc buồn và thấy chán .
13.4.14
***** ĐỢI CHỜ *****
Em từng chờ ... mỏi mòn trong đêm vắng
Nằm lắng nghe mưa rỉ rách bên thềm
Chạnh lòng buồn nước mắt thấm ướt thêm
Khắc khoải nhớ bao êm đềm thuở trước
Em mãi chờ ... nên mình em độc bước
Bao con đường phía trước chẳng bước đi
Thuở ngây thơ chưa hiểu chữ chia ly
Người con gái tuổi xuân thì mãi đợi
Em vẫn chờ ... vẫn mong anh sẽ tới
Bao yêu thương đã dành trọn cho anh
Một mùa xuân muôn hoa nở trên cành
Liệu tình mình có ngày xanh trở lại
Em chờ anh ... có thể nào mãi mãi
Dẫu tình yêu chẳng phai nhạt bao giờ
Nhưng lẽ nào anh chỉ là giấc mơ
Khi tỉnh giấc thấy mình em ngơ ngác
13.3.14
Xuân
Xuân Buồn!!
28.11.13
MÙA ĐÔNG
Vậy là mùa đông
đã về. Thiên nhiên, vạn vật đều đổi thay từ nền trời, sắc
nắng. Bình minh đến muộn hơn và hoàng hôn sớm tắt.
Bước chân người cũng như chậm lại trong chiều gió cả. Cái lạnh của mùa đông như một bản
tình ca ru ta vào nỗi nhớ, gợi những nỗi buồn từ ngày tháng xa xăm...
Có lẽ, mùa đông là mùa gợi nhiều vấn vương và nhung nhớ nhất. Những nỗi nhớ
nửa hư, nửa thực. Những nỗi nhớ nửa còn, nửa mất... Có khi thoảng qua tựa gió,
có khi lại quay quắt, cồn cào đến trào dâng nước mắt. Như nỗi lao xao của chiếc lá cuối cùng,
khiến ta mơ hồ giữa thực tại và quá khứ... Xa nhau đã mấy những mùa đông?
Em không đếm, và anh cũng thế. Có nhau rồi buông tay nhau lặng lẽ. Mùa trở buồn rồi, anh nơi ấy, có lạnh
không?
Như những dòng sông, cuộc sống cứ hối hả và luôn luôn luân chuyển cuốn
ta đi trong những nỗi bộn bề, lo toan thường nhật. Để rồi, khi giật mình
nhìn lại, nhận ra ta đã bỏ quên bao yêu thương trong những mùa dài xao xác.
Gió, đã cuốn đi những yêu thương chưa kịp cất thành lời...
Có ai từng đi qua thương nhớ, mới biết rằng thương nhớ rất lâu. Có người bước vào
cuộc đời ta trong một cuộc tình, rồi rời xa ta như những dòng sông nhỏ. Ra đi
và để lại dấu chân in hằn trong miền nhớ khôn nguoi. Có thể, những nỗi nhớ sẽ
làm ta trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn. Nhưng, cũng có những nỗi
nhớ chỉ mùa đông mới thấu. Có những nỗi buồn chỉ cơn mưa chiều lạnh ấy mới
hiểu mà thôi…
“Chẳng phải vô tình mà sinh ra nỗi đau/ Sinh ra cả một mùa cho người ta
thấy lạnh”... Mùa đông lại cất lên một bản tình ca thật lạ trong khuôn nhạc đượm
màu xám ngắt của đất trời, giữa mưa phùn giăng lối khắp muôn nơi. Ta đã đi qua
bao mùa đông giá, mỗi mùa lại thấy mình thêm nhiều kỷ niệm và nỗi
nhớ. Có lẽ, mùa đông chỉ không lạnh khi lòng người được sưởi ấm bởi yêu thương.
21.10.13
CƠN MƯA BẤT CHỢT
CƠN MƯA BẤT CHỢT
----------------
Người ta
biết đến Sài Gòn với cái bầu không khí nóng bức, tiếng còi xe mỗi khi kẹt đường
giờ tan sở. Đó như là quy luật, sự vận động của con người sống ở đất Sài Gòn.
Ấy vậy mà hôm nay, một cơn mưa bất chợt làm mát cả đất trời Sài Thành. Bao dự
định của con người có thể sẽ bị tan trong những giọt mưa. Mưa Sài Gòn.
Sài Gòn mưa bao giờ cũng vậy, luôn mang lại cho người
ta cái cảm giác dễ chịu, dễ chịu đến mức những gì của ngày xa xưa có thể quay
lại một cách dể dàng trong những cơn mưa. Mưa Sài Gòn không tuân theo bất kì
một quy luật nào cả. Có khi là một bản nhạc với những giai điệu cực rộn rã, dồn
dập. Nhưng cũng có khi lại như một bản giao hưởng du dương nhẹ nhàng đến lạ kỳ.
Những cơn mưa cuối mùa lần lượt đến mang theo những
hơi thở mới của đất của trời. Gió ngày mưa có vẻ lạnh hơn, hương đất ngày mưa
có vẻ thoải mái hơn và con người ngày mưa có vẻ hay chạnh lòng hơn.
Sài Gòn mưa rồi! Nhớ!
Nói đến mưa Sài Gòn là nói đến những nỗi nhớ
miên man vô tận của những tháng ngày đã qua. …để rồi cuối cùng còn lại chỉ là một nỗi nhớ không tên trong ký ức.
Sài Gòn mưa rồi! Sợ!
Mưa Sài Gòn đôi lúc cũng làm người ta sợ hãi vô cùng.
Những cơn mưa dữ dội, những tiếng sét ầm ầm bên tai, những tia chớp sáng
Mưa, làm người ta dể dàng cảm thấy cô đơn, dể trông
vắng, suy nghĩ lung tung. Mưa làm dậy nên những khắc khoải trong lòng,
làm người ta dể dàng đối diện thật sự với chính mình. Mưa…là nỗi sợ.
Những giọt
mưa đọng trên áo, trên tóc, trên mặt người đi đường, nhưng bạn chợt nhận ra
những nét mặt khác với thường ngày. Không nhăn nhó, không vội vã vì phải chờ
đèn xanh, có lẽ cơn mưa bất chợt đã phần nào đó làm dịu mát nỗi lòng của con
người. Để họ có thể dễ dàng thở ra những muộn phiền, để mưa làm trôi đi bao
nhọc nhằn ngày cũ.
Đến vội vàng, nhưng dư âm đọng lại. Cơn mưa bất chợt khiến lòng người bỗng thổn thức và đặc biệt hơn, ai cũng sẽ nhận ra sự thay đổi của đất trời, của chính mình. Vì mưa đánh thức con người khỏi cái vòng tuần hoàn của công việc, của cuộc sống.
"Mưa bất chợt đến rồi lại đi
Để lòng em cồn cào hoài niệm cũ..."
“Nếu một người nào đó nói rằng họ yêu mưa có lẽ vì họ yêu cái cách mà mưa mang những hồi ức xa xưa trở về bên họ theo một cách nhẹ nhàng đến vô thường"
17.10.13
20/10
CHÚC MỪNG NGÀY PHỤ NỮ VIỆT NAM 20/10
Nhân ngày Phụ Nữ Việt Nam 20-10, Xin gửi những lời chúc tốt đẹp nhất đến các Bà, các Mẹ, các Chị, các Em và tất cả Phụ nữ Việt Nam!!! chúc phái nữ luôn Mạnh Khoẻ, yêu đời và mãi mãi hạnh phúc bên người thân yêu nhất của mình các bạn nhé.
9.10.13
CẢM XÚC
Cảm xúc cuộc sống, hãy lắng nghe tâm hồn của bạn
Hãy sống chậm lại để cảm nhận…
Cuộc sống là vô vàn những mảng màu lắp ghép, những cung bậc cảm xúc như nối tiếp nhau: buồn, vui, hạnh phúc, chán nản, thất vọng, vui tươi, xót xa… của hàng loạt số phận. Những niềm vui nho nhỏ, những nỗi buồn man mác tiếp nối nhau, đan xen những giây phút ấm áp, tươi vui.
Cuộc sống là vô vàn những mảng màu lắp ghép, những cung bậc cảm xúc như nối tiếp nhau: buồn, vui, hạnh phúc, chán nản, thất vọng, vui tươi, xót xa… của hàng loạt số phận. Những niềm vui nho nhỏ, những nỗi buồn man mác tiếp nối nhau, đan xen những giây phút ấm áp, tươi vui.

Và đôi khi, ta vô tình bị cuốn vào vòng xoáy của cuộc sống và lãng quên những điều bình dị vốn rất quen thuộc xung quanh, để khi nhận ra, ta biết mình đã để tuột khỏi tay rất nhiều thứ, rồi nuối tiếc, rồi tự chất vấn mình, tự dằn vặt rằng tại sao? tại sao?…
Hãy sống chậm lại và cảm nhận”, mỗi người đôi khi hãy để mình sống chậm hơn một chút để quan sát con người xung quanh, để lắng nghe những âm thanh rất đỗi thân thương, để tìm kiếm những vẻ đẹp bình dị, để gạn bớt những lo toan, những vội vã trong tâm trí, cảm nhận từng phút giây, từng khoảnh khắc của cuộc sống kỳ diệu và để hi vọng về một ngày mai tươi mới
3.10.13
TÌNH XA VẮNG
Biết về đâu giữa dòng đời nghiệt ngã
Giọt thu tàn lã chã lá vàng rơi
Những đêm về trong nỗi nhớ sầu khơi
Lệ nhạt nhòa trôi theo miền ký ức
Đã dỗ dành con tim đừng thổn thức
Nhưng sao lòng bứt rứt giữa ngổn ngang
Tìm bóng anh trong giấc ngủ mơ màng
Rồi chợt tỉnh ngỡ ngàng.. Tình xa vắng
Dẫu biết rằng tình yêu còn vị đắng
Nhưng lòng sao vẫn nặng với nghĩa xưa
Để cho hồn ướt đẩm dưới cơn mưa
Vẫn không thể xua đi bao nỗi nhớ
.......................
23.9.13
THÁNG CHÍN
THÁNG CHÍN
MƯA DẦM
Tháng chín đón em bằng những cơn mưa không thấy nổi
mặt trời
Nhiều như nhạt nhòa em rơi ngày chia tay thuở
ấy
Chiều lắt lay, hàng cây se se gió
Nỗi nhớ dật dờ không biết nép vào đâu
Em chưa từng gọi niềm đau là kỹ niệm
Dẫu đã xa nhau anh thuộc về người khác
Đôi lúc phải biết nụ cười song hành cùng nước mắt
Khoảng trống sau tình yêu là bài học vỡ
lòng
Tháng chín mưa
dầm...chiếc lá rụng ngoài song
Tê tái ngủ vùi bị cơn mơ đánh thức
Dĩ vãng dội về từng cơn đau thắt ngực
Đêm- em chẳng thể tìm ra chỗ trọ cho
trái tim mình
Đã lâu rồi em quên cảm giác tựa vai anh
Quên khép rèm mi như thế nào để nụ hôn ghé xuống
Thèm lại một lần được hít căng mùi hương
ấm
Nhưng tự dối lòng... Thôi nhé...Chẳng cần
đâu...
Không có cổ tích nào để dành tặng cho
nhau
Ừ, em biết... và đã thôi chờ đợi
Dỗ lòng yên giữa chiều mưa dịu vợi
Dù nắng chẳng bao giờ còn chạm nổi trái
tim em...
28.8.13
TẠM BIỆT
TẠM BIỆT Blog
Các bạn thân mến : mình đến với ngôi nhà cộng đồng này đến nay đã đúng 3 năm rồi, trong ba năm vui có và buồn cũng có!!! Xuân rất chân thành cảm ơn những tình cảm của các bạn trong thời gian qua đã dành cho Xuân rất nhiều và nhiều lắm... Những tình cảm này Xuân xin phép được giữ mãi trong lòng đến cuối cuộc đời này, Xuân xin chúc các bạn luôn an lành và gặp nhiều may mắn trên đoạn đường mình đi các bạn nhé.
Ngày 28/8/2013
Xuân Nguyễn
24.8.13
BUÔNG
BUÔNG!!!
Buông nổi nhớ cho lòng thanh thản
Buông niềm đau để đổi lấy nụ cười
Buông nổi buồn để đổi lấy niềm vui
Buông giận dữ... để cho lòng thanh thản
Nghĩ thì vậy sao tim cứ bâng khuâng
Có được vậy hay thêm phần đau khổ
Lại trăn trở sợ tình rồi tan vở
Có cùng anh đi đến cuối đoạn đường
Hay rồi lại đêm trường ôm nhung nhớ ?
Yêu cũng tựa như quả me còn sống
Nếm chua lè! sao vẩn cứ hoài mong ???
Ngày 24/8/2013
6.8.13
VU LAN NHỚ MẸ
VU LAN NHỚ MẸ !!!
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)


